Không cần đẹp như Pinterest, chỉ cần hợp với mình

Có đôi lúc mình cũng dành cả ngày chỉ để chọn phụ kiện, lên moodboard cho góc bàn. Mình ngồi so bảng màu, chọn kiểu đèn, gõ “minimalist desk decor” rồi chuyển sang “warm wood tone”, xong lại sa vào “korean style desk setup” lúc nào không hay.

Có hôm mệt hơn cả làm việc, chỉ vì… không biết chọn style nào. Góc nào trên Pinterest nhìn cũng đẹp, mà mỗi cái đẹp một kiểu. Xong mình quay sang bàn của mình, thấy vừa rối vừa nản, tự hỏi: “Ủa vậy rốt cuộc gu của mình là gì?”

Mình từng stress vì điều đó, thật sự. Vì mình nghĩ góc bàn cũng phải thể hiện được mình, mà nếu mình không biết mình thích gì, không phải là… mình đang không rõ bản thân à?


Sau này mình mới hiểu: cái đẹp trên mạng là gợi ý, không phải tiêu chuẩn. Mình có thể lấy một chút tone màu ở đây, một kiểu đèn bên kia, và đặt vào không gian của mình theo cách… không ai giống cả. Và điều đó không có nghĩa là mình không có gu, chỉ là gu của mình đang thay đổi, và vẫn đang tìm hình dạng ổn nhất để ở lại lâu.


Mình từng mê mẩn mấy clip “desk setup”, từng lưu hàng loạt hình ảnh góc bàn lung linh, từng chạy khắp các trang để tìm mua một cái đèn giống y chang người ta. Mình cũng từng cố gắng sắp xếp sao cho ngăn nắp, có aesthetic, có cây có nến, có mood. Nhưng rồi có một ngày mình nhận ra, mình đang decor vì sợ góc bàn của mình không đủ đẹp. Không đủ để đăng. Không đủ để người khác “cảm thấy gọn gàng”.


Sau đó mình đổi lại cách nghĩ: nếu đây là nơi mình sẽ ngồi suốt 8 tiếng mỗi ngày, thì nó nên là một nơi khiến mình thấy an tâm, chứ không phải thấy “phải chỉnh lại cái này, lau lại cái kia” mỗi khi nhìn vào.


Mình bắt đầu giữ lại những thứ khiến mình thấy dễ chịu: một cái ly hơi cũ nhưng uống nước rất vừa tay, chiếc ghế hơi ọp ẹp nhưng có cái gối lót lưng êm, mấy cuốn sách để ngang cho tiện rút, không cần ngay ngắn. Một vài món đồ vô lý nhưng gợi kỷ niệm: một cái móc dán tường cũ, vài sticker bé tí hay một tấm hình được vẽ hồi xưa, lem luốc nhưng vui.


Thật ra, mình vẫn thấy vui mỗi lần nhìn một góc bàn đẹp được ai đó chụp thật chỉn chu. Nhưng mình cũng học cách không so sánh. Vì mình hiểu: góc bàn đó hợp với họ, còn góc của mình, là cho mình. Góc làm việc không cần phải “đẹp theo tiêu chuẩn nào đó” để được công nhận. Nó chỉ cần khiến bạn cảm thấy muốn ngồi vào mỗi sáng, cảm thấy bớt áp lực mỗi khi mở máy, và có thể thở nhẹ ra sau một ngày dài.

Nếu được, hãy xem góc làm việc như một phần tính cách của mình – có lúc chỉn chu, có lúc bừa bộn, có lúc thay đổi. Và không sao cả.

Nên nếu bạn cũng đang rối vì decor góc bàn, thì đừng vội. Mình nghĩ, không gian của mình sẽ dần hiện ra theo đúng nhịp sống của mình thôi.

Previous
Previous

Cắm hoa khi… không biết cắm hoa

Next
Next

Một góc nhỏ để làm việc và thở